Tôi có mái tóc xoăn tự nhiên từ nhỏ.Trong khi lũ bạn ai cũng có mái tóc thẳng mượt, dễ chải, dễ buộc, thì tóc tôi lại xoăn tự nhiên – kiểu xoăn “chẳng giống ai”, mỗi sợi một hướng, nhìn vừa bông xù vừa rối.
Những năm học cấp 2 là quãng thời gian tôi tự ti nhất về mái tóc của mình. Mỗi khi nghe mấy bạn nam trong lớp trêu chọc, “tóc xoăn như lông chó” hay buông ra những lời so sánh khiếm nhã hơn. Lúc đó, tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, bất lực vì mái tóc của mình. Thế là lên lớp 8 tôi bắt đầu ép tóc. Cứ vài tháng là ra tiệm, ngồi hàng tiếng đồng hồ chỉ để có mái tóc thẳng như người ta. Tôi cũng cố gắng thay đổi hàng chục kiểu tóc, thử hàng trăm sản phẩm chăm sóc tóc và hàng nghìn ngày ra đường mà không một chút tự tin vì lo sợ mái tóc mình sẽ xù, không vào nếp, không còn được trông hoàn hảo như trước khi ra khỏi nhà. Lúc đó tôi nghĩ : “Thẳng là đẹp, xoăn là xấu”. Nhưng càng làm, tóc càng yếu, khô, xơ xác như những sợi rơm.
Mãi đến khi vào đại học, xa nhà, tự chăm sóc bản thân, tôi mới bắt đầu học cách lắng nghe mình hơn. Một lần tình cờ lướt TikTok, tôi thấy một cô gái chia sẻ hành trình nuôi tóc xoăn tự nhiên – cô ấy nói về mái tóc của mình bằng giọng đầy tự tin. Lúc ấy, tôi chợt nghĩ: “Có lẽ, vấn đề không nằm ở mái tóc, mà ở cách mình đối xử với nó.”
Từ hôm đó, tôi bắt đầu “làm hòa” với tóc. Tôi không còn ép nữa. Tôi học cách gội đầu nhẹ tay, dùng dầu gội không chứa sulfate (chất tẩy rửa có hàm lượng cao), parabens (chất bảo quản) và silicon (một chất hoạt động như lớp phủ bên ngoài, giúp tóc suôn mượt ảo nhưng ngăn chặn việc hấp thu các dưỡng chất khác cho tóc)., thêm chút dầu dưỡng sau mỗi lần gội. Tôi cũng học được rằng tóc xoăn không thích bị chải khi khô, thế là chuyển sang dùng tay gỡ tóc khi còn ẩm. Ban đầu nhìn vẫn bông xù, nhưng sau 2 tháng tóc tôi mềm hơn, mượt hơn, và quan trọng là nhìn… có hồn.
Buổi sáng, tôi chỉ xịt chút nước dưỡng, bóp nhẹ phần đuôi tóc cho lọn xoăn bung ra. Đôi khi tôi tết tóc khi còn ẩm rồi tháo ra, gợn sóng nhẹ trông cũng xinh lắm. Không cần sấy, không cần uốn – chỉ cần để nó sống đúng kiểu của nó. Từ khi thôi cố gắng “ép” tóc theo khuôn mẫu, tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn.
Giờ đây, mỗi lần soi gương, tôi vẫn thấy mái tóc xoăn ấy, đôi khi hơi rối, đôi khi có lọn không theo nếp. Nhưng thay vì thở dài, tôi chỉ mỉm cười. Tôi hiểu rằng, giống như tóc, con người cũng chẳng cần phải hoàn hảo – chỉ cần biết cách sống thật với chính mình là đủ.
Và đôi khi, giữa những lọn tóc xoăn mềm mại ấy, tôi thấy một điều nhỏ bé nhưng quý giá: tôi đã học được cách yêu lấy điều mình từng muốn thay đổi nhất.
0 Bình luận